Rồi lúc đó ba cũng bùi ngùi trong lòng không biết là mình có vượt qua căn bệnh để mình sống với con mình không. Khi lúc bệnh ba nghĩ rằng là ba cầu xin lần này mà ba vượt qua được căn bệnh là ba không bao giờ lìa xa tụi con nữa. Ba sẽ ở gần tụi con không có mà nghĩ đến việc ba ở một nơi, con ở một nơi nữa. Vì khi gởi đến căn bệnh, nhìn căn bệnh là biết, mới quý cái sự ở gần nhau. Thì trong lúc đó mà cầu mong cho ở gần nhau mà không biết tử thần sẽ cướp đi mạng sống của mình như thề nào. Chỉ hy vọng rằng mình sẽ được cứu chữa khỏi căn bệnh để ở gần con. Rồi chờ đợi từng giây từng phút, rồi mất hết tất cả, con người rồi cũng phải ra đi, căn bệnh không cứu chữa được. Khi con người còn cơ hội gần với nhau thì không bao giờ biết quý, rồi đến lúc không thể nào chống chọi được với căn bệnh rồi xuôi tay. Nên con ơi, ba tạo dựng nên tất cả, tạo dựng nên thật là nhiều để cho con mình sung sướng để cho con mình không phải vất vả. Nhưng mà là để lại những cái đau khổ cho con, để lại buồn phiền, n