Chặng đường của các cha đi cũng đầy nước mắt đó con.
- Khi đến chổ vùng Đất Thánh của các cha thì con có suy nghĩ như thế nào? - Dạ nơi đó với con là bình yên, là nơi con có thể quay về là nơi con nương tựa. Sao con không nghĩ nơi Chúa mới là sự bình yên? Cũng như những cái nấm mồ đó nói cho mình thấy sự bình yên, là tại sao con thấy sự bình yên? Tại nơi đó không còn tranh quyền đoạt lợi nữa, vì mình có muốn như thế nào thì mình cũng phải nhìn lại tất cả mọi điều xếp lại khi mình nằm xuống ba tấc đất. Khi mình nằm nơi đó rồi thì cái sự bình của mình, Chúa đâu còn cho mình cái gì để mình tranh giành đoạt lợi, sự khôn ngoan đó của mình Chúa đã xếp lại rồi. Chúa cho mình trở về với lòng đất lạnh, còn Thần Khí của mình Chúa đã lấy lại rồi Chúa xử mình như thế nào, mang Thần Khí về Thiên Đàng hay là Chúa để ở một nơi nào đó để Chúa thanh luyện cho trong sạch trước khi Chúa đem trở về cạnh bên Chúa. Nên khi con đến đó con thấy sự bình an. Vì con nhìn lại nơi đó không có còn cái gì nữa để tranh đấu, "bình an của Chúa ở cùng anh chị em&quo